Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

NHỊP THỞ CỦA TRÁI TIM...???

Thời gian cứ thế trôi qua, thật lòng tôi không muốn nó trôi đi một tí nào cả. Tôi đã khó khăn lắm mới có thể nói lời chia tay vói đám học trò ngỗ ngáo.
Không hiểu sao hôm đó tôi lại thốt lên câu nói đó nhỉ? Có vẻ như chính vì sự lãng phí và vô tình của lũ trẻ mà tôi đã buông miệng nói ra điều đó. Trong khi tôi vẫn muốn zữ kín điều đó đến ngày bước đi mới nói..Thật lòng vì tôi không biết fải nói thế nào với chúng??? Tuy chỉ mới làm việc và chia sẽ với nhau chưa đầy 2 tháng, nhưng sao mà lòng tôi lại nặng trĩu, mũi lòng, thậm chí nếu không kiềm chế được có lẽ tôi đã để nhựng giọt nước mắt tràn ra trên đôi má của mình.
Học trò khóa này cua tôi cũng như những đứa khóa trước, nghịc ngợm có, dễ thương có, hiền cũng có mà zữ zằn cũng có luôn.
vậy là tôi chỉ còn được hơn 4 ngày nữa với các bạn. Thường ngày tôi thấy khoảng thời gian này sao mà nó dài đến thế, vì lúc đó tôi đang mong thời gian trôi đi thật nhanh để tôi có thể kết thúc 1 tuần làm việc qua đó tranh thủ nhảy lên xe để về với cô Vợ bé nhỏ đang chờ tôi tại Thành Phố Huế thân yêu. Sao hôm nay, điều này tôi đang không muốn nó trôi đi,cứ một tích tắc mà chiếc đồng hồ nhích qua, tôi lại thấy Thời gian như ngắn lại...cứ thể như là minh sắp phải đi xa...xa ơi là xa.
Chiều hôm qua, cả lớp đã tổ chức một bữa tiệc Sinh Nhật cho các bạn thật hoành tráng. Sự pha lẫn giữa niềm vui và nổi buồn khi sắp phai xa các bạn, các bạn se phải xa Ổng Thầy Thắng Mập,người mà các bạn hay gọi là: Đô rê mon đáng yêu. hic hic'...hic'.
Hình như những giọt nước mắt đang lần mò tìm ra con đường nhỏ nhất để có thể chay ra ngoài của tôi...
Các bạn biết không???
Thời gian trôi qua sau những ngày cùng với các bạn khóa trước cũng như nhung tháng ngày cùng với các bạn. Thầy như được sống trong một không gian ấm áp và hạnh phúc, để có thể sống và làm việc tại Đà Nẵng và tại Trung Tâm REACH cho đến hôm nay, đó là sự nổ lực và cố gắng,đặc biệt là sư hồn nhiên vô tư pha chút tinh nghịch của các bạn mà Thầy đã hoàn thành được hơn 2 khóa(10 tháng trôi qua).
Hôm nay, khi phát hiện các bạn đến lớp không đông đủ, cũng như đã có một số bạn đã bỏ tiết học để đi chơi...Vẫn biết các bạn đang không vui khi biết tin Ông Đô rê mon không còn dạy các bạn nữa nên các bạn mới thế. Nhưng các bạn biết không???nghe tin vậy, thật lòng buồn lắm các bạn ah!
Dù Thế Nào Đi Nữa" thì Thầy vẫn luôn bên cạnh các bạn, vẫn biết khoảng cách về địa lý là một trong những khoảng cách khó có thể san lấp được nhưng các bạn hãy yên tâm, Thầy luôn hướng về các bạn..
Các bạn Khóa 16 ơi..ơi! Các bạn hãy cố gắng thật nhiều, nổ lực thật nhiều nữa nghen!
Thầy luôn bên cạnh các bạn..Đám trẻ nghịch ngợm ah!
Đô rê mon. Mr
Previous Post Next Post Back to Top